Cho một người vừa nằm xuống
Trịnh Công SơnOriginal | English Version by Dinh Nguyen |
CHO MỘT NGƯỜI VỪA NẰM XUỐNG Anh nằm xuống sau một lần đã đến đây Đã vui chơi trong cuộc đời nầy Đã bay cao trong vòm trời đầy Rồi nằm xuống không bạn bè không có ai Không có ai từng ngày, không có ai đời đời Ru anh ngủ vùi, mùa mưa tới trong nghĩa trang này có loài chim thôi. Anh nằm xuống cho hận thù vào lãng quên Tiễn đưa nhau trong một ngày buồn Đất ôm anh đưa về cội nguồn Rồi từ đó trong trời rộng đã vắng anh Như cánh chim bỏ rừng, như trái tim bỏ tình Nơi đây một lần, nhìn anh đến những xót xa đành nói cùng hư không. Bạn bè còn đó anh biết không anh? Người tình còn đó anh nhớ không anh? Vườn cỏ còn xanh, mặt trời còn lên Khi bóng anh như cánh chim chìm xuống. Vùng trời nào đó anh đã bay qua? Chỉ còn lại đây những sáng bao la Người tình rồi quên, bạn bè rồi xa Ôi tháng năm, những dấu chân người cũng bụi mờ. Anh nằm xuống như một lần vào viễn du Đứa con xưa đã tìm về nhà Đất hoang vu khép lại hẹn hò Người thành phố trong một ngày đã nhắc tên Những sớm mai lửa đạn Những máu xương chập chùng Xin cho một người vừa nằm xuống Thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang... | CHO MỘT NGƯỜI VỪA NẰM XUỐNG You lay down after once being here, playing happily in this life, flying high in this sky. Then you lay down with no friends, with no-one, no-one each day, no-one forever to sing lullabies for you to sleep. As the rainy season comes, there are only birds in this cemetery. You lay down so hatred can be forgotten. As we say goodbye on this sad day, the earth hugs you back to your root, and since then this wide world has missed you, like a bird without the forest or a heart without love. Having seen you this time my sorrow can only be expressed to thin air. Your friends are still here; do you know that? Your lover is still here; do you remember her? The grassy lawn is still green, the sun still rises while your shadow sinks like bird’s wings. The sky you once flew over, now there remains an overwhelming morning. Your lover then forgets you, your friends desert you. After months and years, your footprints will fade away with dusts. You lay down after once returning from your wandering. The old child has found his way home. The desolate earth has ended its tryst. The people in the city one day recalled your name, in mornings full of fire and bullets, when blood and bones still abound. May the man who just lay down see the shadow of heaven at the end of a lengthy sky. |